Thưa các bác, với hành trình Nam Du 2013, tôi đã đuổi kịp quá khứ, tôi đã sửa được 1 phần quá khứ.
Trong tấm ảnh, bên kia hồ là 1 nơi đã từng là Câu lạc bộ Thống nhất, là niềm an ủi của hàng triệu người miền nam tập kết ra bắc sau khi đất nước bị chia cắt thành 2 miền, là biểu tượng của khát vọng chiến thắng, thống nhất đất nước.
Vậy mà, sau khi khát vọng đã trở thành hiện thực, tôi về quê, như rơi tõm xuống hố sâu, để rồi vùng vẫy, vật lộn, vươn tới 1 khát vọng khác.
Trong tấm ảnh, đằng sau ông anh Trưởng Họ, bên kia hồ là nơi người cha của anh cách đây 60 năm đến đó cho nguôi nối nhớ con, nhớ vợ, nhớ quê hương. Ông mắc bệnh hiểm nghèo nên đã mất trước khi nước nhà thống nhất. Còn anh, 40 năm sau ngày đất nước thống nhất anh mới ra thăm được nơi mà 60 năm trước, khi anh mới lên 8 tuổi, anh luôn nghĩ đến với những tình cảm cao quý nhất. Chắc chắn anh tưởng tượng nôi đó như thiên đường: Nơi đó có cha anh. Nơi đó có tất cả.
Còn tôi, chỉ 1 năm sau ngày đất nước thống nhất, tôi đã được về quê gặp bà ngoại, gặp anh. Tôi được bà ngoại, được anh cho ăn bánh hỏi, uống nước dừa tươi, ăn tôm ăn cá. Còn tôi, tôi chẳng có gì cho bà ngoại, tôi chằng có gì cho anh, tôi chẳng có gì cho quê hương.
Từ đó, tôi quyết tâm phấn đấu. Và tôi đã phải mất 37 năm, hơn nửa cuộc đời, tôi mới có 1 chút gì đó cho anh, coi như tôi đã đuổi kịp được quá khứ, tôi đã sửa được 1 phần quá khứ.
Bà ngoại tôi đã mất lâu rồi. Tôi không thể cho bà ngoại tôi được cái gì nữa. "Cháu ngoại thương dại thương dột". Tôi vẫn nhớ cảm giác ngạc nhiên: Tình cảm phải có quá trình, vậy mà tại sao 1 bà già, bỗng 1 ngày gặp 1 thằng, nó xưng nó là cháu ngoại, thế là "thương dại thương dột" ...
